Đọc những bài nói về môn đăng hộ đối những ngày qua mà tôi rất đồng cảm. Bởi tôi đang có khoảng thời gian 13 năm nhịn nhục trong hôn nhân mà nguyên nhân chính là do nhà vợ tôi giàu có.
Nhà tôi thuộc tầng lớp tiểu nông. Ba mẹ canh tác trên những khoảnh đất ruộng do ông bà để lại, số lúa trồng được mấy vụ trong năm bán đi chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt trong gia đình chứ không dư dật nhiều.
Nhà vợ ở thị trấn, ba mẹ vợ là thương lái thu mua rau củ quả. Nói chung nhà vợ khá giả hơn nhà tôi rất nhiều. Nghèo là vậy, nhưng ngày cưới vợ, sính lễ gia đình tôi lo đủ đầy, không thiếu món gì. Ngày cưới em, ngoài tiền nạp tài cho nhà gái, gia đình tôi còn cho em một cây vàng (gồm nhẫn, kiềng vàng...). Phía nhà gái, ba mẹ vợ cho con gái hẳn một ngôi nhà hai tầng ngoài thị trấn và nhiều tiền của hồi môn khác. Hàng xóm, hai họ trầm trồ. Một số nói tôi số đỏ, "chuột sa hũ nếp". Số khác thì nói ở rể khác gì "chui gầm chạn".
Thật vậy các bạn ạ, hôn nhân muốn hạnh phúc, ngoài đôi lứa yêu nhau chân thật còn phải chia sẻ chung với nhau một tầm nhìn. Yêu là cùng nhìn về một hướng. Có lẽ tôi và vợ xuất phát từ hai xuất phát điểm khác nhau nên cũng nhìn về hai hướng khác nhau.
Vợ tôi được cưng chiều từ bé nên ngoài việc học hành ra chẳng biết làm gì cả. Nhà tôi có giỗ chạp, mỗi lần về em chỉ biết ngồi nhìn, đi tới đi lui buôn chuyện, không biết phụ giúp gì. Hoặc là ngồi một chỗ bấm điện thoại. Tuy mang tiếng ở trong căn nhà hai tầng ở thị trấn, nhưng vợ tôi là người đứng tên. Hàng tháng, tôi phụ giúp công việc nhà vợ thì được khoán cho một khoản tiền. Số tiền này cũng dịch thuật phải trả ngược cho vợ để chi tiêu các khoản trong nhà.
Nhìn nhiều gia đình khác chồng vợ cùng làm việc mà tôi thầm thèm thuồng. Nếu giờ tôi không làm thì gia đình không biết đào tiền đâu ra khi vợ không biết làm việc gì. Tôi cảm thấy rất ngột ngạt với mối hôn nhân này.
Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây .
Anh Ba Khía
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét